Mình chia tay anh nhé!" Cô gái buông tay chàng trai ra. Chàng trai giật tay cô gái lại "Em đùa cái gì đấy, có chuyện gì xảy ra ư?" "Không! Chỉ là em muốn chia tay thôi, mệt mỏi quá!" Cô gái quay mặt đi nhìn về hướng khác. Chàng trai bất lực. Im lặng. Cô gái đứng lên "Mình đi về đi anh! Em không muốn ngồi đây lâu" Chàng trai đứng lên. Cũng phải ! Họ chưa yêu nhau lâu, chưa có gì sâu đậm cả. "Thôi cũng quên nhanh thôi mà, chỉ là tình yêu vụt qua thôi mà". Chàng trai thở dài nghĩ. Tính cả thời gian quen và yêu chỉ vẻn vẹn 2 tháng, chàng trai cảm thấy hơi hẫng hụt. Dù 2 tháng nhưng ngày nào họ cũng gặp nhau , ngày nào cũng nói chuyện, 2 tháng, tức là 59 ngày họ hiểu về nhau, 2 tháng không có ngày nào buồn, luôn là sự vui vẻ, dường như họ không thể thiếu nhau được 1 ngày. Nhưng có 1 điều chưa bao giờ chàng trai được nghe 1 câu chuyện buồn của cô gái. Trong cuộc nói chuyện của họ chỉ nói về 1 vấn đề nào đó, về 1 người bạn của họ. Và giờ cô gái muốn chia tay, muốn anh không còn xuất hiện trong cuộc sống của cô nữa. Chàng trai chấp nhận. Không 1 nguyên nhân, không 1 lí do. Có lẽ cô gái cũng giống như bao người con gái khác: Vui thì yêu, không thích nữa thì giải tán. Hãy cứ nghĩ như chính tạo hóa , quy luật của cuộc sống thôi! 1 ngày, 2 ngày... 1 tuần trôi qua, cuộc sống của chàng trai thật vô nghĩa, nó như 1 món ăn thiếu đi gia vị . Nhạt phếch! không 1 tin nhắn, không còn sự hỏi thăm vào mỗi bình minh chàng trai thức dậy. Trống trải! Chàng trai vào phần danh sách, muốn chạy nhanh qua tên cô, nhưng ngón tay nó cứ dừng lại ở đó. Không chịu bấm phím nữa. Chàng trai ấn nút gọi. 1, 2 giây, bất giác chàng trai giật mình ấn nút tắt "Điên quá rồi đấy". Chàng trai tự nhủ. 1 ngày, 2 ngày của tuần tiếp theo trôi qua, từng ngày trôi qua như xéo vò trong tim chàng trai. Khôngthể chịu nổi, chàng trai nhắn tin cho cô gái "Anh muốn gặp em, 1 lần thôi, dù là lần cuối, anh xin em!" "Được ạ! Quán cafe lần đầu mình gặp nhau anh nhé!" Chàng trai đang ngồi nhìn ra cửa sổ như 1 người vô hồn, 1 bóng dáng ngồi xuống, chàng trai quay ra, cô gái đang ngồi trước mặt. Bằng xương bằng thịt, Không giống như những ngày qua chàng trai chỉ ngắm cô qua những bức ảnh cô từng gửi cho chàng trai. Như 1 người bị mất đi 1 thứ quý giá và người đó đã tìm lại được. Sừng sững ngay trước mắt. Nhưng nửa tháng không gặp nhau, trông cô gái như gầy hơn, ánh mắt cô buồn quá. Sau những lời hỏi thăm xã giao, cả 2 im lặng không nói câu gì. 1 tiếng đồng hồ trôi qua, bao trùm quanh họ là sự im lặng. Cô gái đứng dậy: "Nếu không có chuyện gì nữa thì em về trước nhé!" "Tại sao em cứ như vậy thế, luôn là người muốn đi về , em không muốn nhìn mặt anh, nói chuyện với anh sao? Vậy thì từ đầu em nói yêu anh làm gì, không yêu thì đừng lừa dối như vậy!" Chàng trai quát lên. Cô gái im lặng, ánh mắt vô hồn ngồi xuống. "Em có biết 2 tuần qua anh sống thế nào không, anh như cạn kiệt sức lực , anh không thể làm gì nên hồn, anh nhớ em! Nhớ em nhiều lắm! Nhớ em da diết! Anh biết khi anh nói điều này em sẽ cười vì anh quá ngu ngốc, vì anh là 1 thăng con trai mà quỳ lụy 1 người không yêu mình như vậy, Nhưng anh không thể chịu nổi! Không thể chịu được cảnh 1 ngày thiếu đi khuôn mặt em, 1 ngày thiếu đi những tin nhắn của em, 1 ngày thiếu đi giọng nói của em, thiếu đi nụ cười của em. Thiếu em, anh thiếu tất cả cuộc sống. Thiếu em anh như chết dần chết mòn đi từng ngày" "Chúng ta mới yêu nhau hơn 1 tháng thôi mà, chưa có gì sâu đậm cả, em cũng như bao cô gái khác thôi, anh có thể quên em để đến với người con gái khác mà"
Chàng trai ngước nhìn cô gái 1 hồi lâu: "Nếu em nghĩ chuyện tình cảm dễ như vậy thì anh thất vọng vì đã yêu em như thế này." Chàng trai đứng dậy, trả tiền, đi xuống cầu thang. Cô gái cứ ngồi đó, cô khóc, khóc rất nhiều, tim cô đau quằn quại, cô ấn nút gọi vào số chàng trai: "Em xin anh, hãy quay lại, em muốn nói với anh...! Em muốn nói là... Em... em yêu anh nhiều lắm!" Chàng trai tắt máy, đứng 1 hồi lâu, rồi anh chạy nhanh lên cầu thang, cô gái ngồi đấy, người run lên bần bật, cô khóc nhiều quá, chàng trai ôm lấy cô gái, mặc cho mọi người xung quanh nhìn. Chàng trai cứ ôm lấy cô gái, cô khóc thảm thiết trong vòng tay chàng trai. "Tại sao em muốn chia tay anh, em yêu anh hay không yêu anh?" "Em yêu anh... Em yêu anh nhiều lắm!... Vì em sợ, em sợ, em sợ khi em yêu anh nhiều quá! Khi chẳng may anh rời bỏ em! Em sẽ không sống được vì yêu anh quá! 2 tháng, không phải là con số lớn lao, nhưng tình yêu em dành cho anh còn lớn hơn cái thời gian nhỏ nhoi đó. " Cô gái lau nước mắt "Người ta đã nói : Tình chỉ đẹp khi tình dang dở. -Không bao giờ có tình yêu vĩnh cửu, chỉ có giây phút vĩnh cửu của tình yêu mà thôi, em đã từng trải qua, sự phản bội của tình yêu 1 lần khiến em không dám yêu ai quá nhiều. Và khi em nhận ra em yêu anh nhiều quá, em sợ! Sợ 1 ngày anh rời xa em! Em không muốn khi chúng ta có quá nhiều kỉ niệm, em sẽ không sống nổi mất" Chàng trai ghì chặt lấy cô gái, ghì chặt lấy người con gái nông cạn ngu ngốc. "Em là đồ ngốc, em có biết anh yêu em nhiều lắm không? Em không biết như thế nào mà em cứ tự sắp đặt cho cuộc sống của em, cuộc sống của người khác vào con đừơng cụt, sao em ích kỉ thế! Em không biết anh đã sống những ngày thiếu em đau khổ thế nào không? Anh sống mà như mình đang chết, anh sống mà như người vô hồn, vì ai em biết không? Vì 1 con người ích kỉ là em đấy."
Câu chuyện Tèo vừa kể thật cảm động phải không các bạn? Và chắc các bạn biết kết thúc của họ rồi chứ? Họ đã yêu nhau và lấy nhau, vì cả 2 đều rất yêu nhau, cần nhau. Cô gái đã nông cạn trong tình yêu quá. Và trong 2 người yêu nhau, 1 người mù quáng, 1 người đủ tỉnh táo để chuyện tình của họ có thể tiếp tục, để cả 2 không phải hối tiếc vì sự quyết định sai lầm, để người mù quáng kia có thể hiểu được mình ngu ngốc quá! Đôi khi trong tình yêu có sự kết thúc hạnh phúc, nhưng cũng có những tình yêu dang dở do 1 điều gì đó cả 2 đều không rõ, chỉ là tình yêu của họ có đủ mạnh để tiếp tục vượt qua hay không thôi.